Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng.Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Xã hội loài người thì phải như thế.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
