Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ.Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.Người lớn thì thật xa lạ.
