Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi.Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.Tôi đã đến đó và đã trở về.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Làm ơn nhanh nhanh cho.
