Chúng ta thường tỏ ra can đảm trong vô số cách để đáp ứng bổn phận của mình hoặc thử nghiệm những điều mới mẻ có thể cải thiện cuộc sống của mình.Tôi đã đến Việt Nam vì nhiều lý do, điều quan trọng nhất là để xem tôi có phải là người can đảm hay không.Tôi nhanh chóng nhận ra rằng những điều hiển nhiên nhất -Tại sao lại là các con trai của tôi? Tại sao lại là tôi?- thật là vô nghĩa vì chúng không giúp ta tránh khỏi số phận.Trong tình trạng như vậy, sự đa nghi thường bị người ta dùng sai và hiểu lầm.Liệu chúng ta còn muốn gì hơn thế trong mối quan hệ? Đó chính là cái mà mọi người định nói tới khi họ nghĩ về tình yêu.Họ chờ đợi cho tới khi cảm thấy tốt hơn.Sự phản kháng thụ động là sự trốn chạy cuối cùng của việc không có quyền lực.Đôi khi, tôi hỏi các bậc cha mẹ về những đứa trẻ để theo dõi số phần trăm về sự giao tiếp của chúng bao gồm cả sự phê phán hay định hướng (cái sau là một biến thiên của cái trước).«Anh ấy chẳng bao giờ cười cả».Không phải sự chối cãi mà chính là lòng can đảm đã cho phép chúng ta làm điều này.