Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Hoặc tôi chuyển lớp.Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.