Tôi quay gót ra, như kẻ mất hồn.Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống.Việc ấy họ làm trong ba hoàn cảnh khác nhau.Sự thành công của họ đã phi trả với một giá đắt quá.Ngày cũng tối như đêm.Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.Một tuần lễ nữa tôi trở lại làm việc như cũ.Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy.Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.Mà ý nghĩ đó quả đã nguy hiểm, vì một trong những đứa ấy đã thử "mượn" tiền chủ để rồi bắt khám đường phải nuôi.