Mà lại nghĩ về con người.Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.