Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.