Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngRồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi.Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
