Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.Thi thoảng viết nhưng không tiện.Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.