Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.Còn tĩnh tâm mà viết.Anh họ và chị út ngồi vào bàn.Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
