Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.Chúng tôi đi thay quần áo.Mẹ thì độ này da sạm đi.Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không.Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
