Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không?Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại.Còn cái quần thì rộng thùng thình.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.
