Tôi lẳng lặng ra về.Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.Có lẽ chỉ viết đến đây thôi.Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất.Cái ghế đá này cũng buồn lây.Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.