ít lâu sau cuộc đại chiến, tôi được một bài học quý báu.Trong một bài tiểu luận về "Nhân tánh" ông kể: "Khi 8 tuổi, tôi về nghỉ hè ở nhà cô tôi.Bà ta vinh hãnh tuyên bố rằng trứng lời hơn là bơ, sữa.Tôi diễn thuyết, sẽ có nhiều thính giả thượng lưu, có học, giàu có và danh tiếng tới nghe.Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được.Nhưng dù sao cũng phải chê.Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt tình cháu không thể nào nhận được.Tôi thích coi anh dạy chó lắm.Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi.Bà luôn luôn day dứt, đay nghiến rằng ông chẳng được vẻ gì: nào là lưng thì gù, chân đi thì kéo lê như thằng mọi, dáng điệu cứng như que củi, gai mắt lạ lùng.