Tôi đã tha hồ cho tiền những kẻ ăn xin; đi sắm những đồ trang sức đắt tiền cho vợ tôi và mua những thứ mà tôi hằng mơ ước.Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa.- Cháu vẫn giữ riêng số tiền cho cháu đều đặn đấy ạ! – Tôi đáp lại.Anh ta vẫn không quên nhắc nhở ông hãy chăm chỉ làm việc.- Arkad! – Nhà vua phán - Người dân trong vương quốc của chúng ta đang lâm vào tình trạng đói nghèo.Đây cũng là câu hỏi mà cháu vừa mới hỏi ta, đúng không? Ông trả lời như tất cả những gì mà Megiddo đã nói với ông trước đó và hãnh diện đưa cho ông Arad Gula xem cái túi tiền nặng trĩu luôn ở bên thắt lưng, đồng thời giải thích rằng ông đang dành dụm tiền để chuộc lại sự tự do của mình.Tôi phải quay trở về càng sớm càng tốt nên muốn bán bầy cừu kia ngay lúc này.- Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên.- Anh là một chàng trai trẻ biết tiết kiệm và không phung phí hết số tiền kiếm được.Điều này khiến tôi vô cùng hối tiếc và thầm trách mình thật thiếu khôn ngoan, ngoan cố không nghe lời khuyên đúng đắn của cha mình.