"Tiếng tíc tắc của cái nợ đó ám ảnh tôi hoài, làm cho tôi tỉnh khô, trằn trọc suốt đêm trường."Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà.Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết.Lúc đó thiệt chán ngắn, hoặc "Thôi để lần sau gặp ông sẽ tính lại".Còn những bạn khác thì chết ở đấy sau mười ngày tra tấn.Ví dụ anh có phải đóng cửa đi nữa, thì đã sao chưa? Anh sẽ mở lại khi có công việc.Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà.Chàng viết: "Tháng tư năm 1945, vì quá lo nghĩ, tôi mắc một chứng bệnh ruột, đau đớn vô cùng.Mà cuộc thi ấy mở chung cho hết thảy sinh viên các trường Đại học.Một bác sĩ nói với ông rằng áp lực ấy đã tới độ rất cao, nguy hiểm tới tánh mạng, mà sẽ còn tăng nữa, cho nên tốt hơn là hãy gấp gấp thu xếp việc nhà đi.