Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Chúng tôi mò mãi không thấy.Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.Yêu say đắm là chơi.