Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Cháu thấy bác tội lắm.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ.Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
