Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.
