Tại sao sau 30 năm( từ 1969 đến 1999) những sự việc như vậy vẫn còn xảy ra?Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?"Tôi có thể làm được điều đó không !-sự do dự trước thất bại "Điều này nhắc tôi nhớ đến một lần đối thoại với một doanh nhân lớn tuổi thành đạt lúc tôi vừa bắt đầu tham gia thương trường.Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc di cư vì không còn mặt mũi nào gặp người khác.Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cô gái cũng sinh ra đứa trẻ.Dù bị mắc bệnh Parkinson ( liệt rung) ngày nay anh vẫn là thần tượng của hàng triệu người tàn tật.Các rắc rối thường có một tiềm năng to lớn để đóng góp vào niềm vui của cuộc sống khi nào ta xem chúng là những cơ hội.Lo lắng, buồn phiền, ngờ vực, sợ hãi và thất vọng .Đứa bé đó mắc phải một căn bệnh di truyền hiếm thấy được gọi là “familial dysautonomia” (mất tự chủ).
