Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.Đừng tốn quá nhiều thời gian để nhìn ngó xung quanh tìm ai đó rồi cố tình biện giải lý do ra đi của mình.Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên:Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh.Tôi há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ pha trò cho khán giả như thường lệ.Tôi thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ một đòi hỏi nào.Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình:Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất.Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió.Rất nhiều người hỏi tôi rằng: Thế phong cách riêng của Larry King là gì?.