Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.Sợ không trả được? Không phải.Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi.Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.