Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:Họ là mỗi con người.Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.Không phải điệu cười chua chát.Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.