Ông rằng: "Nếu bạn thấy vô cùng hăng hái trong khi làm việc, thì gần như không có việc gì mà bạn không thành công".Sau bữa ấy, tôi vừa khóc vừa cầu xin.Nghĩ vậy tôi không lo lắng vô lý nữa và thấy khoẻ khoắn trong người.Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta.Tôi ghi tâm tạc dạ bài học ấy.Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý này qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định.Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở.Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cái đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch không ngừng, những biến dịch mà không ai đoán trước được kia mà!Cha mẹ sinh ra ta với 300.Chạy về miền quê được vài cây số, tôi bỏ đường cái, xuống xe ngồi khóc như con nít, trên mặt đất.