Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
