Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.