Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.