Chánh phủ mất tiền bạc cất tiểu học, trung học, đại học đường mà không bắt nhà giáo đ ào luyện tâm đức cho kẻ thụ giáo, không cho môn học làm người vô chương trình, chỉ bắt thi các môn của trí mà bất kể các môn của tâm hồn thì chỉ tạo những thế hệ duy vật, vô hồn có ngày trở giáo hại chánh phủ và bắt chánh phủ cất sẵn cho họ tòa án, thêm lính cảnh sát, nhà thương điên, trại giáo hóa, nhà an trí v.Nhưng họ có giờ phút buồn tủi riêng của họ.Coi chừng họ lấy thể thao, một môn nào đó làm lý tưởng duy nhất mà bỏ các công việc quan hệ chuẩn bị cho đoạn đời của họ.Khi có ái tình can thiệp, não tưởng tượng của bạn trai không thua bạn gái.Làm sao có một tương lai huy hoàng nếu ở hiện tại không biết chuẩn bị.Aùi tình cũng hay chịu lối quyết định nầy của họ.Họ làm gì? Lòng buồn vằn vặc.Họ ngơ ngác nghe lòng thiếu thốn một cái gì.không phải bạn trai nào lúc mơ mộng đều có bóng giai nhân lẻn vô hang ngách của tâm hồn.Họ đứng hằng nữa giờ để nắm một mâm trăng sáng rực những mộng trên trời rằm.
