Chúng ta chắc sẽ đặt cược cho người Bắc Âu kia.Đụng độ Chris Langan − được nhiều người mệnh danh là nhân vật thông minh nhất nước Mỹ.Đủ giỏi và không đủ giỏi.Nhưng niềm tin vào công việc lại có thể chính là một biểu hiện đẹp đẽ.Ý tưởng bất ngờ vĩ đại của Borgenicht vào ngày ấy, khi đang ngồi trên chiếc thùng úp ngược ở đường Hester cũng không phải thứ từ trên trời rơi xuống.Đó chính là giá trị của việc đến trường 243 ngày một năm.Câu hỏi chúng ta vẫn thường đặt ra khi nói về những người thành công là gì? Chúng ta muốn xem họ ra sao − họ sở hữu tính cách như thế nào, họ thông minh đến cỡ nào, phong cách của họ có gì đặc biệt, hay họ vốn sinh ra với thứ tài năng thiên bẩm nào.Các trường học có riêng chương trình dành cho thần đồng.Tại sao? Bởi chúng ta cứ bám chặt lấy ý tưởng rằng thành công chỉ đơn thuần là công trạng cá nhân, rằng thế giới trong đó tất thảy chúng ta lớn lên và những luật lệ chúng ta chọn viết ra với tư cách một xã hội đều chẳng có gì quan trọng.Ngủ đông ở con người là một nhu cầu cấp thiết cả về sinh lý và kinh tế.