Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Đã bảo chả thích viết đâu.Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến.Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.