Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.Đừng thuyết giáo vô ích.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Để người ta phải nể.Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.